Tuổi thơ Trung thu trong tôi là
Nhớ lúc còn bé Tết Trăng Rằm thật thích. Trong cái suy nghĩ non nớt của mình những ngày gần Đêm hội Trăng Rằm nôn nao đến không ngủ. Hai chị em chuẩn bị làm những chiếc lồng đèn KiBu và thấy thật hạnh phúc vì điều đấy.
Ngày còn nhỏ khi được u đèo xe đạp đưa hai chị em đi chợ Tết Trung Thu. Thấy cái gì cũng mới cũng lạ. Lần đầu tiên được đặt chân đến phố huyện choáng ngợp với xe cộ, con người , những chiếc đèn ông sao xanh đỏ tím vàng những chiếc đèn lồng, đèn kéo quân....Ước mong phải chi mình có được tất cả thì hay biết mấy, Lần đầu tiên trong đời, tôi mơ ước.
Nhớ lúc xưa bà bán hàng hay dc mang kẹo cho ăn. Năm ấy ta được hỏi sinh giỏi. Được bà mua tặng lồng đèn cá chép. Ơn bà nói với bà chắc nịch :"Lớn lên rồi cháu sẽ có nhiều tiền và biếu bà mua Bánh trung thu KĐ" Ngày nay có thể mua không chỉ một mà là một ngàn ông sao như thế nhưng bà đã đi rồi một ngày gần tết. Để đến ngày nay sau từng ấy năm vẫn thấy ngậm ngùi khi nhớ lại và mãi mãi nợ Bà một lời hứa.
Lớn lên có vị trí nhất định trong xã hội và vô số điều trong cuộc sống nhưng vẫn chưa đến đâu, ngẫm nghỉ lại chỉ nghe tiếng thở dài. Lần này về mẹ tôi lại đau ốm thêm, dáng má không còn như xưa sao buồn qúa đỗi, ta chưa từng trãi qua chuyện buồn đau, nhưng mạ tôi ta cũng thật sự già rồi sao?. Có mua bao nhiêu quà cho chị cũng không bù lại câu nói :"Nhà có hai chị em Cậu thì vô cảm chẳng quan tâm đến ai. Năm gặp hai lần, đứa Bắc, Người Nam muốn ngồi đón một cái Tết Trăng Rằm cùng gia đình như Ngày xưa ấy, rẻ cũng phải hơn một ngày đường làm vốn . Tự nhiên thấy cái công nghệ thông tin trở nên vô duyên. Thấy mình dù có đổi đôi ba căn nhà vài chiếc xe và trả cả đời cũng không hết những kí ức tình cảm thời thơ ấu gia đình dành cho mình được.
Làm người lớn và đi qua chưa được nửa đời người thôi, sao thấy con người ta có quá nhiều nỗi buồn mênh mông. Thấy mình nhỏ bé giữa những được mất đời người và lên xuống thăng trầm của cuộc sống. Mà người lớn thì không thể dùng nước mắt để xóa đi nỗi buồn như thời trẻ thơ. Với người lớn đôi khi khóc là một sự cố gắng trong vô vàn điều phải cố gắng khác. Loanh quanh với ý nghĩ:" Cho tôi xin một vé đi trẻ em" Để được sống lại cảm xúc của những đêm rằm trọn vẹn.
Nguyễn Trần Khánh Vy
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét